Đã kịp làm điều mình thích chưa mà cưới?
Bất kỳ cô gái ở độ tuổi nào đọc bài viết này cũng hãy trả lời câu hỏi ở trên. Từ lúc bạn đủ tuổi chịu trách nhiệm những việc bạn phải làm, bạn đã được sống hết mình với những đam mê của bản thân chưa? Hay lúc chọn trường đại học cũng không đúng với nguyện vọng mà đôi khi còn là học chỉ để cho bố mẹ vui. Rồi sau khi tốt nghiệp ra trường, cũng không đủ khả năng hay không có cơ hội tìm được công việc mình mong muốn dâng hiến trọn vẹn thời gian cho. Nếu câu trả lời là “Chưa” thì khoan cưới vội. Nếu gia đình có thúc ép, cứ trả lời: “Tuổi xuân con có một lần, con không muốn nó kết thúc sớm”.
Cả một quãng đời dài, bạn đang sống hay chỉ đang tồn tại? Nếu không thể trở thành một người nổi tiếng hay để lại thành tựu gì cho đời thì ít ra hãy ghi dấu ấn với chính bản thân mình. Được sống có một lần và không có lần thứ hai được trẻ, vậy mà chưa kịp để đam mê thỏa mãn, đã tự “treo cổ” tuổi xuân sao?
Đã tự lo được cho bản thân chưa mà cưới?
Nếu bạn là một cô gái có tư tưởng yêu đương của Ngọc Trinh: “Yêu em tốn kém lắm”, hay “Em chỉ cưới đại gia thôi thì next luôn bài từ đoạn này đi ha”. Còn lại nếu bạn đang học và đã xác định được mục tiêu công việc tương lai cũng như những cô nàng đã và đang cày như điên để cố gắng sống độc lập, thì hãy tự hỏi bản thân câu hỏi thứ hai này.
Nếu bạn đang sống xa nhà thì các khoảng tiền phải trang trải mỗi tháng chắc chả cần tác giả phải liệt kê ra. Cầm mấy đồng lương còm tháng nào cũng ra đi trong vòng ba nốt nhạc thì xót xa ghê lắm, nhiều khi ăn uống không đủ phải bấm bụng nhịn nhằn cơ mà. À rồi, còn anh người yêu, công việc của anh í cũng đã ổn định chưa? Đủ tiền dành dụm sắm được một phần tư cái sân trước nhà (chứ đừng nói đến cái nhà) chưa? Hay chỉ mới đỡ đần được nhau qua ngày tháng?
Nếu câu trả lời là “Chưa” thì khoan cưới vội. Nếu gia đình có thúc ép, cứ trả lời: “Con không muốn con cái phải khổ, nếu cưới con muốn mọi thứ phải sẵn sàng. Chứ không phải cưới về sinh con ra rồi 4 mắt nhìn nhau không biết đứa nào cho con bú, đứa nào ra ngoài làm”.
Chi tiêu bản thân còn chưa sắp xếp được huống hồ chi bấm lưng buộc bụng vạch kế hoạch tài chính cho 3-4 miệng ăn. Cho nên cứ phấn đấu chừng nào lương 2 đứa cộng lại bằng 1/10 cát xê của Angela Phương Trinh hay dành dụm được đầy đầy cho một lần vào bệnh viện phụ sản rồi cưới.
Đã biết yêu thật sự là thế nào chưa mà cưới?
Hồi xưa xửa xừa xưa, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, có khi song thân ta chỉ mới gặp nhau được một lần, hôm sau bảo cưới, thế là xong một đời con gái. Chắc chắc rằng ông bà, bố mẹ ta chưa bao giờ cảm nhận được những lần đợi chờ nhau tan giờ làm về, hay những lần giận dỗi rồi có một người rưng rức, một người xót xa ôm lấy bảo: “Nín đi, anh thương, lần sau anh không thế nữa đâu!”. Vì không gấp rút như các cụ hồi ấy, cho nên các cụ cứ sốt ruột cưới xin khi cứ thấy đi về với nhau mà chưa lục đục đòi về ở với nhau đi.
Thời đại của những cô gái độc lập thì nhiều khi 24-25 tuổi vẫn chưa một lần được hôn. Trái tim chưa một lần thổn thức hay lạc nhịp bồi hồi, rồi chưa một lần khóc hết nước mắt vì nhớ người ta, hay trách hờn làm nũng khi ghen tuông để được vỗ về, mà cưới làm gì? (Ai bảo cưới về rồi cũng sẽ có những cảm giác đó, vấn đề là phản ứng của anh người yêu trước và sau khi cưới nó khác nhau hoàn toàn cơ, ấy vậy nên nhiều người vẫn bảo giữa yêu và cưới nó y như thiên đường và địa ngục)
Rồi lại còn thêm cái quan niệm, “yêu lâu mất giá” của ông bà, bố mẹ. Giá gì cơ ạ? Nếu nói về giá trị con người thì tác giả nghĩ các tiền nhân chính là những người biết rõ nhất giá trị thật sự của một người con gái nằm ở đâu chứ? Công, dung, ngôn, hạnh, đạo đức, thông minh mới là những nhân phẩm đáng quý chứ đâu phải việc mình đã ở trong một mối quan hệ bao lâu rồi?
Đồng ý việc yêu nhau lâu không cưới nó cũng sẽ mang nhiều rủi ro nhất định nhưng rõ ràng là điều đó và chuyện giá trị người con gái nó chẳng liên quan gì đến nhau. Và thà là yêu nhau rồi chia tay, còn hơn vội cưới nhầm người rồi có muốn chia tay cũng không được.
Rồi còn hàng trăm câu hỏi khác nữa: “Đã biết “hy sinh” là gì chưa mà cưới?”, “Đã sẵn sàng đối mặt với những chịu đựng, những quay cuồng, những tức chế của cuộc sống hôn nhân chưa mà cưới?”, “Đã đủ dũng cảm đối mặt với mình trong gương sau khi 2 lứa con chưa mà cưới?”…
Ừ thì… người phụ nữ nào rồi cũng sẽ phải cưới, cũng phải nửa đời còn lại vì chồng vì con, nhưng xin hãy cưới khi đã sống đủ, yêu đủ và tận hưởng đủ chứ không phải cưới chỉ vì bị thúc ép hay vì sợ ế sưng sỉa một đời hồng nhan.