Tôi và chồng cưới nhau được 3 tháng nhưng đang mang thai 6 tháng rồi. 6 tháng tôi sống trong sự dày vò và khổ sở với người chồng vô nhân tính này. Khi đến với nhau, anh biết tôi không còn trong trắng và đã có lần dằn vặt hỏi tôi, tôi đề nghị chia tay thì anh xin cơ hội và nói sẽ quên được. Cứ thế tôi tin vào những lời anh nói, vào những câu nói yêu thương, muốn có con để cưới tôi, vì quê chúng tôi cách xa nhau 500 km nên chuyện bố mẹ đồng ý cho lấy quả thực cũng khó khăn.
Học chung một lớp cao học nên chúng tôi thường xuyên gặp nhau và ở bên nhau nhiều hơn. Tôi sợ anh sẽ là người đàn ông vũ phu và không tốt vì những lần anh trách móc tôi chuyện quá khứ và có phần không quan tâm nên tôi đã chủ động nói chia tay. Tuy nhiên tình yêu lại trỗi dậy và anh nói muốn thả để có em bé. Lần đầu tôi run sợ nên đã uống thuốc tránh thai nhưng đến lần thứ 2 tôi để và có bầu. Tất nhiên tâm trạng cả hai có phần rất hoang mang nhưng anh cũng vui và nói yêu tôi với con rất nhiều. Anh nằm ôm tôi, nói những lời yêu thương với tôi và giọt máu mới hình thành này, tôi đã hạnh phúc vì những điều ấy.
Trong những ngày chuẩn bị đám cưới, anh có những thái độ nhiếc móc và không quan tâm tôi, nhưng hơn cả anh vẫn thể hiện là người có trách nhiệm, quyết tâm cưới nên tôi cũng bỏ qua những điều không tốt về anh. Có nhiều lần tôi thấy ghê sợ con người anh mà muốn bỏ chạy khỏi đám cưới, muốn hủy hôn, vì tất cả bạn bè tôi ai cũng khuyên không nên cưới anh, sẽ rất khổ. Anh càng ngày càng quá đáng hơn khi dùng những lời lẽ xúc phạm, nhiếc móc về quá khứ của tôi. Anh bảo: “Tôi thà lấy vợ còn trinh mà về bị cắm sừng còn hơn phải chịu dư âm về cái sừng quá khứ cô đã cắm”.
Tôi không còn trinh tiết khi đến với anh, hồi là sinh viên tôi yêu một người và đã sai lầm khi không giữ được mình thật tốt, sau đó tôi chia tay vì quá nhiều điều không hợp được nữa. Sau này khi đi làm tôi đã bị một người làm cùng công ty lợi dụng lòng tin và lừa dối, chỉ một thời gian ngắn tôi phát hiện ra anh bắt cá hai tay nên bản thân đã chuyển ngay chỗ làm và cắt đứt mọi liên lạc với con người bội tình ấy. Tôi thật sai lầm khi tin đàn ông, hối hận và sợ hãi rất nhiều, giờ đây còn sợ chồng hơn gấp bội mà không biết nên làm gì nữa.
Nhiều đêm chồng nằm chửi bới rồi dằn vặt tôi, nói bạn bè không ai như anh cả. Anh còn bảo gái quê anh ngoan lắm, tiếc vì ngày xưa lỡ yêu tôi mà không tán cô khác vì chắc chắn họ còn trinh. Tôi cố gắng im lặng vì biết mình đã sai khi không giữ được trinh tiết cho chồng. Những câu chửi của anh thật sự rất quá đáng và vô học, thậm chí anh còn nói gia đình tôi ăn ở vô phúc nên mới có đứa con gái không còn trinh như tôi, nói bố mẹ tôi không biết dạy.
Đến lúc này tôi không thể im lặng được nữa vì anh động đến bố mẹ tôi. Chúng tôi cãi vã và anh tát tôi, tôi thấy sợ nhưng rồi cũng nhanh chóng cho qua khi anh xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa. Thật không ngờ anh trở nên dã man hơn, anh nói và hứa những gì anh không hề nhớ. Ban ngày khi đi làm anh chat cho tôi để chửi bới, ban đêm anh lại chửi rủa tôi tiếp, cũng không hề quan tâm, hỏi han tôi như thế nào.
Tôi không tin anh nữa kể từ những lần bắt gặp anh tìm kiếm người cũ, rồi những người con gái anh từng tán tỉnh hay có ý định tán, hay tìm diễn đàn và kinh nghiệm chăn rau sạch. Anh ta như một người cuồng trinh tiết vậy. Rồi những lần anh đánh đập, quăng tôi vào góc tủ, tát tôi trong khi đang mang thai chỉ vì tôi nấu ăn nhưng làm mạnh tay để anh không ngủ được. Không biết bao đêm tôi nằm khóc một mình anh ta vẫn không quan tâm.
Gần đây nhất anh tát tôi mạnh khiến đầu bị đập vào tường, những ngày sau đó tôi đau đầu lắm, vậy mà anh ta không biết điều đó còn nói như thế nhẹ chứ ăn thua gì mà kêu. Tôi nhận ra anh không còn tí tình cảm nào khi siêu âm biết tôi mang thai con gái. Anh như phát điên và chửi tôi không được nước gì lại còn mang thai con gái nữa. Anh bắt tôi đi siêu âm lại ngay chỗ khác cho chắc chắn, rồi anh xa lánh tôi và con. Anh nói có thai với tôi là một phút sai lầm mà anh khổ cả đời.
Cuộc sống của tôi địa ngục lắm, những lời nhiếc móc vô học nhất của chồng, những lần đánh tôi không một câu xin lỗi, những điều nhỏ nhặt cuộc sống cũng đem ra để nói tôi. Chúng tôi ngủ mỗi người một đầu giường, không động chạm đến nhau, anh nói động đến tôi thấy ghê sợ, rồi anh lại nằm lẩm bẩm chửi rủa, nói không biết sống được quá 2 năm với nhau nữa không. Tôi thật không hiểu con người anh sao lại thay đổi đến thế, bội bạc và giả nhân nghĩa quá.
Đưa tôi đi ăn mà cả quãng đường anh chửi bới, ngồi quán cũng chửi tôi, ăn xong lại nói tiếp khiến tôi không thể chịu đựng được, anh bảo: “Đã không còn trinh thì cũng chỉ như cave thôi, khổ cả đời phải chịu”. Anh luôn nói không ai nhục nhã như anh cả, bạn bè khinh thường và chê bai. Anh nói tôi không xứng đáng làm mẹ dạy con gái, vì nó giống tôi thì sẽ bị mọi người khinh thường. Tôi nói anh không nghĩ được gì ngoài cái màng trinh ấy sao. Tại sao anh không biết tôi đã hy sinh rất nhiều thứ và cố gắng nhường nào, quan tâm chăm sóc anh ra sao.
Tôi lấy anh vì tình yêu, còn anh thì sao. Không lẽ tôi bỏ anh ngay khi con chưa kịp chào đời, khi mới cưới được 3 tháng? Tôi khi nào cũng mong anh nhận ra tôi rất cố gắng để gia đình hạnh phúc, cố chăm sóc, bù đắp cho anh, hơn nữa tôi yêu thương anh, nhìn anh đau tôi cũng đau lắm, nhưng xin đừng dày vò và chà đạp quá đáng lên tôi nữa. Tôi luôn mong có được gia đình êm ấm và hạnh phúc vậy mà cay đắng quá các bạn ạ. Tôi bế tắc lắm. Xin hãy chia sẻ cùng tôi.